Tự dưng nhớ Thật nhớ Thà
nhớ con đường chả đi qua bao giờ
Tự dưng nhớ gió trong mơ
nhớ trăng dát bạc đôi bờ sông Ngân
Tự dưng nhớ chợ Quỉ Thần
vườn Thiên Thai rụng dấu chân trái mùa
Tự dưng nhớ nước chưa mưa
Thật Thà lúc lắc đong đưa Thật Thà
Cuối đông Giáp Tuất - 1994
Nguồn: Nguyễn Duy, Bụi, Nxb Hội nhà văn, 1997Hơi Ấm Ổ RơmTác giả:
Nguyễn Duy Tôi gõ cửa ngôi nhà tranh nhỏ bé ven đồng chiêm
Bà mẹ đón tôi trong gió đêm
- Nhà mẹ hẹp nhưng còn mê chỗ ngủ
Mẹ chỉ phàn nàn chiếu chăn chả đủ
Rồi mẹ ôm rơm lót ổ tôi nằm
Rơm vàng bọc tôi như kén bọc tằm
Tôi thao thức trong hương mật ong của ruộng
Trong hơi ấm hơn nhiều chăn đệm
Của những cọng rơm xơ xác gầy gò
Hạt gạo nuôi hết thảy chúng ta no
Riêng cái ấm nồng nàn như lửa
Cái mộc mạc lên hương của lúa
Đâu dễ chia cho tất cả mọi người
Bình Lục – một đêm lỡ đường