Thế là một bông lúa giã biệt cánh đồng văn trở về với quê hương yêu dấu. Cả lớp bất ngờ. Có bao cảm xúc trộn lẫn, vừa tiếc nuối, vừa hẫng hụt vừa cảm thấy tui tủi, vừa có chút buồn phiền . Vì một lẽ nào đó, nhánh lúa ấy đã đi mà không một lời giã biệt. Các bạn chưa kịp nhớ hết tên nhau, có Thị hay không có Thị, Nguyễn hay Bùi, chưa kịp đặt biệt hiệu cho dễ nhớ thì đã chia tay.
Nhiều câu giận hờn: Sao bạn ấy chẳng chào lớp một câu? Sao lại đi vội như thế? Vì sao? .Tất cả mọi sự trên đời nay đều có lí do của nó. Chắc bạn ấy cũng có một lí do không thể nói. Chắc bạn ấy không đành lòng chia tay với lớp, chắc bạn ấy….An ủi các em nhưng cô cũng rất buồn.
Lớp khuyết đi một chỗ ngồi nhưng thật trống trải. Một cô bé tí xíu, cái gì cũng tròn từ người cho đến mắt, cái miệng cũng tròn vo. Bỗng thấy mình bất lực, không thể nuôi dưỡng một tình yêu văn, không thể níu giữ một nhành lúa đang chín vàng.
Mong em vì một lí do nào đấy phải từ giã cánh đồng văn thì vẫn luôn nhớ đến các bạn, luôn giữ trong mình tình yêu với văn chương.
Tạm biệt em.