Có một thời ta mải miết ra đi
Chẳng kịp nghĩ những gì đang dần mất
Ta cứ tin vào những điều có thật
Để tự mình đánh mất chính mình đi
Quá vô tư nên chẳng kịp nghĩ suy
Già chưa tới nhưng đang còn trai trẻ
Thời gian trôi qua bao tháng ngày hoài phí
Để bạn bè vô ý lướt qua nhau
Khi đứng gần ta chẳng nhận ra đâu
Lúc xa cách mới nhìn nhau thật rõ
Điều có thật tưởng như là không có thật
Mình giẫm đạp mình có hay biết gì đâu
Dễ gì quên những vết đau thương
Mất mát quá nhiều chẳng có gì đền trả
Đời dài rộng mà vòng tay mình ngắn quá
Ta nhỏ nhoi như dấu chấm giữa trời mây
Ta như kẻ nặng nợ suốt đời
Nợ với cuộc đời và nợ với chính ta