Nước đổ lá khoai
Lòng ta là một cơn mưa lũ
Đã gặp lòng em là là khoai.
Mưa biết tha hồ rơi giột ngọc,
Lá xanh không ướt đến da ngoài.
Ta trút bâng quơ một trận lòng,
Biết rằng đau khổ giữa hư không,
Khóc mình uống lệ rơi vô lý,
Mưa vẫn cần rơi lệ ngàn dòng.
Ta như cô khách khoảng đìu hiu
Đã gặp chiều hôm, lại bước liều,
Muốn trốn sầu đơn muôn vạn khiếp.
Lại tìm sa mạc của tình yêu.
Ngày mai nắng mọc, mưa rơi hết
Mặt tạnh cơn si, lòng cạn hồ,
Ta sẽ thôi yêu như đã giấu
Không hề oán giận lá khoai khô
Gửi hương cho gió
Biết bao hoa đẹp trong rừng thẳm
Đem gửi hương cho gió phũ phàng!
Mất một lời thơm trong kẽ núi,
Không người du rử đến nhằm hang
Hoa ngỡ đem hương gửi gió kiều,
Là truyền tin thắm gọi tình yêu.
Song le hoa đợi càng thêm tủi,
Gió mặc hồn hương nhạt với chiều.
Tản mác phương ngàn lạc gió gió câm,
Dưới rừng hương đẹp chẳng tri âm;
Trên rừng hoa đẹp rơi trên đá,
Lặng lẽ hoang hôn phủ bước thầm.
Tình yêu muôn thuở vẫn là hương,
Biết mấy lòng thơm mở giữa đường
Đã mất tình yêu trong gió rủi,
Không người thấu rõ đến nguồn thương!
Giục giã
Mau với chứ, vội vang lên với chứ
Em, em ơi, tình non đã già rồi:
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ thời gian không đứng đợi ,
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới
Nhũng đôi ngày, tình mới đã thành xưa.
Nắng mọc chua tin, hoa rụng không nhờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết!
trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt;
Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài.
Gấp đi em , anh rất sợ ngày mai;
Đời trôi chảy lòng ta không vĩnh viễn.
Vừa dịch gối chăn, mộng vàng tan biến;
Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành,
Những son đường lộng lẫy buổi chiều xanh,
Quay mặt lại cả lầu chiều đã vỡ
Vì chút mây, theo làn vượt gió.
Biết thế nào mà chậm rãi em ơi?
Tương tư chiều
Bữa nay lạnh mặt trời đi ngủ sớm;
Anh nhớ em, em hởi!Anh nhớ em.
Không gì bằng những biểu chiều êm,
Mà ánh sáng điều hoà cùng bóng tối.
Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối;
Vài miếng đêm, u-uất, lẩn khuất ở trong cành;
Mây theo chim về dày núi xa xanh
Từng đoàn lớp nhịp nhang và lặng le.
Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.
Thôi hết rồi!còn chi nữa đâu em!
Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm,
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi.
Thôi đã hết hờn ghen với giận tủi.
(Được giận hờn nhau!sung sướng bao nhiêu!)
Anh một mình nghe tất cả buổi chiều
Vào chầm chậm ở trong bồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh.
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi!
Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi,
Nhớ đôi môi đang cười ở phương trơì,
Nhớ đôi mắt đang nhìn anh ăm đắm.
Em!Xích lại! và đưa tay anh nắm!